
Trong văn đàn Việt Nam, Y Ban được mệnh danh là cây bút vừa "tinh" vừa "quái". "Tinh" vì bà biết cách chọn lựa nhân vật, thể hiện góc nhìn để từ những hiện thực nhan nhản trước mắt, bà đã lột sạch hết những bề mặt và đào sâu vào thế giới nội tâm. Nhưng bà cũng "quái" với một giọng văn đa dạng, lúc cần nghiêm túc thì đầy đau đớn, xót xa; nhưng khi tinh nghịch thì cũng rất "đời", rất "thực". Không ngoa khi nói chủ đề gì bà cũng có thể viết được, nhân vật nào bà cũng có thể khai thác.